Trong hai cuộc kháng chiến, Côn Đảo từng được coi là địa ngục trần gian, là nơi chứng kiến biết bao người yêu nước chịu cảnh tù đày, tra tấn. Nhưng ngày nay, nơi đây là thiên đường của khách du lịch.


Chỉ mất hơn hai tiếng đi tàu cao tốc từ cảng Trần Đề, tôi đến Côn Đảo vào một ngày nhiều nắng, bầu trời cao thăm thẳm, lác đác vài cụm mây trắng lững thững bay. Quãng đường gần 15km từ cảng về thị trấn uốn mình theo triền núi, nhìn xuống biển.

Bãi Nhát trải dài, cát trắng và mịn như kem, chỉ lộ ra vào những ngày nước ròng. Đây cũng là nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất trên đảo chính. Một mình giữa đất trời, nghe biển hát và ngắm sắc cam rực rỡ từ từ hạ xuống trên biển, tâm hồn chợt thư thái lạ lùng.

Những ngày tháng 3, Côn Đảo nhuộm một màu xanh ngắt của biển trời, cây cỏ. Tôi không dành nhiều thời gian đi thăm các di tích, chỉ thích lang thang khắp các bãi biển và núi ở đây. Mất một buổi sáng để leo lên núi Con Voi, từ đây, một vùng biển rộng lớn thu vào tầm mắt. Mặt nước chuyển nhiều sắc độ. Từng vệt màu xanh đang xen nhưng không lẫn vào nhau, trông như bảng pha màu của một họa sĩ tài hoa nào đó bỏ quên trên biển.

Buổi tối, tôi ra cầu tàu 914, ngắm trăng và hóng gió. Côn Đảo về đêm lung linh tĩnh mịch. Nằm ngay trung tâm thị trấn, cầu tàu là địa điểm lý tưởng để ngắm bình minh, cũng là lựa chọn tối ưu của người dân địa phương khi muốn tắm biển. Nếu muốn yên tĩnh, tầm nhìn rộng và thoáng hơn, du khách có thể đón những tia nắng đầu ngày ở mũi Chim Chim.

Ở Côn Đảo, tôi có một thú vui nữa đó là ra bãi Đầm Trầu ngắm máy bay đáp và cất cánh, cảm giác háo hức vẫn y như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy “chim sắt” bay trên bầu trời quê ngày nào.

83% diện tích Côn Đảo là vườn quốc gia, với 16 hòn đảo lớn nhỏ, tuy nhiên, chỉ Côn Sơn là có người dân sinh sống, đây cũng là một trong hai đảo hiếm hoi có nước ngọt. Ở đây, rùa biển được bảo vệ nghiêm ngặt, ăn một trứng rùa biển có thể bị phạt từ 3 đến 5 năm tù giam, mức phạt cho việc giết thịt một chú rùa trưởng thành còn cao hơn nữa. Đây là biện pháp cứng rắn nhằm bảo vệ loài động vật đang có nguy cơ tuyệt chủng này.

Một điều thú vị ở Côn Đảo đó là mới khoảng 9 giờ tối đường sá đã vắng hoe, cả khách sạn cũng vậy. Tuy nhiên, lúc này, nghĩa trang Hàng Dương lại đông đúc hơn cả. Vốn được mệnh danh là “Bàn thờ Tổ Quốc”, nơi đây được nhiều người Việt lựa chọn làm điểm đến trong chuyến hành trình tâm linh của mình.

Nhưng dù đến Côn Đảo với mục đích tham quan hay viếng mộ, mỗi du khách khi ra về đều mang theo mình tình yêu với hòn đảo hiền lành xinh đẹp mà cũng rất đỗi thiêng liêng này.

LÊ BÙI THẢO NGUYÊN ( nguồn sưu tầm từ du khách)